Tuesday, September 16, 2008
Yêu thương không phải là cơn gió vô tình
Darling! Cho em được gọi anh bằng cái tên như thế vì thực sự trái tim em đã chọn anh để thổn thức mất rồi. Lại một đêm em không ngủ được vì nỗi nhớ anh quá cồn cào.
Hai năm qua em vẫn yêu anh tha thiết nhưng chưa bao giờ có anh ở bên, chưa bao giờ có bờ vai để em tựa đầu khi mệt mỏi, chưa bao giờ có vòng tay anh sưởi ấm mùa đông.
Em vẫn nhớ, nỗi nhớ không anh. Hơn một tháng hè không bận tâm đến chuyện bài vở em đã cố gắng không không tự tìm đến anh. Nhưng lý trí không thắng nổi con tim bướng bỉnh, từng ngày, từng giờ em vẫn mòn mỏi tìm bóng hình anh trên nhưng con đường em qua và tự hỏi:
Có bao giờ anh vô tình nhìn thấy em lẻ loi đâu đó, anh sẽ đứng nhìn và nhớ về nơi góc khuất trái tim mình?
Có bao giờ anh biết em bình thản nhưng tim mình đau nhói?
Có bao giờ anh nhớ em nhiều như những lúc em nhớ anh đến nao lòng?
Có bao giờ anh chờ đợi cả ngày một tin nhắn của người mình thương yêu c hỉ để hỏi một câu đơn giản: hôm nay thế nào rồi?
Có bao giờ anh biết có một người luôn bên anh, ủng hộ anh, nguyện cùng anh đi hết con đường…
Có bao giờ… có bao giờ anh yêu em?
Có bao giờ trở lại ngày xưa…?
Ngày anh đến bên, em thấy cuộc sống bên mình đẹp quá, tuyệt vời quá rồi thì những mệt mỏi, những lo toan hay những trò vui của cuộc đời làm anh đánh rơi mất em. Em hụt hẫng, trống vắng vô cùng, cảm giác lạc lõng cứ đeo đẳng lấy em. Thật tội nghiệp! Em muốn được bên anh nhưng làm thế nào để níu giữ anh thì em không biết nữa. Em đã làm tất cả, từ khi gặp anh em đã cố gắng rất nhiều: mạnh dạn hơn, cứng rắn hơn, chín chắn hơn. Em chỉ tiếc rằng ngoài trái tim và cuộc đời này em chẳng còn gì để trao hết cho anh.
Những vấp váp đầu đời đã cho em hiểu tình yêu là gì trong cuộc sống vốn không bằng phẳng này. Em biết yêu bằng cả trái tim thì sẽ có những trăn trở những nhớ mong, những hạnh phúc và cả những khổ đau. Em yêu anh. Em tin là anh biết điều đó.
Yêu thương ơi! Em nhớ anh nhiều lắm, nhớ giọng nói, nụ cười, nhớ cái dáng cao gầy ấy. Nhiều lần em gặp anh nhưng chỉ một chút thôi, dường như anh bận lắm chỉ kịp ghé vào đời em trong giây lát làm em hạnh phúc rồi lại bước đi để lại cho em sự nuối tiếc khi choàng tỉnh giấc. Nhưng có một điều thật lạ anh vẫn lặng thinh trong những lần hội ngộ. Hay tình yêu của em không đủ lớn để xóa vách ngăn vô hình ấy? Anh có biết em sợ lắm sự lạnh lùng, sự xa cách và im lặng.
Nhiều đêm nhớ về anh những giọt nước mắt lại lăn dài trên má, đôi khi em tự hỏi sao lại nghĩ về anh nhiều đến thế, tại sao em lại yêu anh cháy lòng đến vậy. Đó chẳng phải cái cảm xúc bồng bột nhất thời mà thực sự là tiếng lòng nơi sâu thẳm trái tim em. Em muốn nghe giọng nói, thấy anh cười, được đi bên anh. Niềm hạnh phúc dung dị ấy nhưng dường như là quá khó. Em trách: gió cứ vô tình bay, mây cứ vô tình trôi, ngày tháng cứ vô tình qua, anh cứ vô tình xa em, mà em cứ vô tình để hình ảnh anh trong tâm trí.
Bên ly cà phê em vẫn nghe đời rả rích về những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi thật buồn. Nhưng không, dù cho mây có bay, gió có thổi, sương có tan thì em sẽ vẫn mãi nhớ và yêu anh. Bức ảnh của anh sẽ vẫn được đặt nơi trang trọng nhất của giá sách, để ai nhìn vào cũng biết đó là nửa yêu thương của em, để chẳng ai làm phiền trái tim nhỏ bé dễ tổn thương của em nữa, để en biết rằng luôn có anh ở bên cho dù có xa cách. Những message anh gửi sẽ vẫn được mở lại cho dù em đã thuộc lòng, để em biết mình được yêu thương. Những khi nhớ anh em cầm điện thoại tự tìm đến tên anh, cái tên đặc biệt chỉ dành cho anh mà thôi: “Sweet heart”. Một lần, hai lần, ba lần rồi bao lần em cũng không biết nữa, can đảm lắm em mới để đầu dây kia rung lên. Nhưng chỉ đơn giản và ngắn ngủi , một tiếng Alô từ người mình yêu cũng đủ làm em thấy bình yên trong tâm hồn.
Cuộc sống với bao lo toan song không thể làm em quên anh được, những mất mát đau thương mà cuộc đời đã cố tình mang đến cho em khiến nỗi nhớ anh trong em càng nồng cháy. Có bao người muốn cùng em bước tiếp nhưng không em chỉ đồng ý khi người đó là anh bởi một lẽ đơn giản vì em yêu anh.Thế thôi!
Em thấy thật vô nghĩa khi con đường em đi thiếu vắng một bóng hình: Hãy cho em một lần nữa được hồi sinh, được sống và yêu anh hết lòng! Dù anh có nghi ngờ ngôi sao là ánh lửa, mặt trời di chuyển chỗ, chân lý là dối lừa nhưng anh chớ nghi ngờ tình yêu của em anh nhé.
Hãy về đây với em nghe anh! Em biết anh không lỡ để em một mình lặn ngụp trong biển nhớ, không vô tâm để côbéhaycười trở thành conlắcđơn , phải vậy không anh? Đừng làm trái tim em phải rơi lệ, DARLING à!
Em sẽ hạnh phúc biết nhường nào khi những tâm sự tự đáy lòng mình được gió chuyển tới anh. Cám ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em.
Ý kiến xin gửi về TamSu@xaluan.com ( Gõ có dấu, gửi file kèm ).
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment